Tôi từng nghĩ mình không thể chấp nhận xa cách xã hội hơn ba ngày
(Số lượt xem không nhất thiết trùng khớp với số liệu của VnExpress.net.)
12 tỉnh có nguy cơ cao nhiễm Covid-19, bao gồm TP HCM và Hà Nội, tiếp tục cô lập công ty đến ngày 22/4. Cho đến nay, Trung Quốc đã ghi nhận 268 trường hợp mắc bệnh, và hơn 60% số người nhiễm virus đã được chữa khỏi. Thực tế đã chứng minh rằng chúng ta đang có những biện pháp phòng chống dịch phù hợp và hiệu quả.
Tuy nhiên, hai tuần trở lại đây, dù nhiều người đang “thắt lưng buộc bụng” vì dịch Covid-19 vẫn còn nhưng vẫn có nhiều người lơ là, chủ quan, nhiều diễn biến phức tạp. Bức xúc quá tôi đã gọi điện chia sẻ với một vài người bạn.
Người đầu tiên nói với tôi: “Những người thông minh đó sẽ sống sót và trở nên ngu ngốc. Hãy để những kẻ ngu ngốc này tự hủy hoại bản thân. Bạn có thể già đi nhanh chóng và làm bất cứ điều gì.” Tôi: “Em ơi, điều này khiến anh cảm thấy hụt hẫng vì một số người già không ý thức được. Tai nạn giao thông đường bộ xảy ra nhiều. Đó là lý do tại sao anh tuân thủ luật đi đường trên đường phố”. Em chưa nhìn thấy quan tài mà đã không rơi nước mắt. “
Người thứ ba nói:” Phần tôi đã làm. Ở nhà phải ra ngoài hít thở không khí trong lành, quan trọng là phải biết giữ khoảng cách. ”- Người thứ 4 tặc lưỡi:“ Khó tránh, vì sợ đói hơn dịch. Tôi nên đặt những gì trong nhà? “.—— Những câu trả lời này khiến tôi phải suy nghĩ thêm. Điều quan trọng nhất là người cựu chiến binh gần nhà thở dài:
– Sức người là yếu tố quyết định trong việc chống lại loại virus này. Nhưng nhiều trẻ em ngày nay Tôi không biết chiến tranh là gì. “
– Theo bạn, chúng ta nên làm gì? Luôn chuẩn bị tinh thần sẵn sàng chiến đấu và biết cách nắm bắt thông tin trận chiến một cách nhuần nhuyễn không sợ hãi hay lơ là. Mục tiêu chiến đấu của chúng ta là gì? Trong cuộc chiến này, mục tiêu của chúng tôi là không làm lây lan dịch bệnh này miễn là điều kiện y tế của đất nước còn hạn chế. Tôi cảm thấy giống như Hoa Kỳ và một số nước châu Âu, mạng sống của mỗi người đều quý giá.
Trước ta là kẻ thù, không biết ngày đêm, ta đã nỗ lực vượt qua, vì ta biết rằng đó chỉ là giai đoạn rất khó khăn. Đồng chí luôn phấn đấu để giải phóng đất nước. Để chiến đấu cho mục tiêu của mình, tôi sẵn sàng chiến đấu cho mục tiêu của mình.
Tôi thấy rằng những người lính và những người làm công tác y tế giờ đây là những người chiến đấu thực sự. Vẫn không có sự sống. Ý thức tổ chức kỷ luật cho bản thân. Biết rằng điều này là sai, chúng tôi luôn luôn làm điều đó, và chúng tôi biết rằng sẽ có những hậu quả xấu. Họ cho rằng yêu bản thân cũng giống như uống rượu, nuông chiều bản thân, thích gặp gỡ bạn bè thì hợp nhau. Nhưng, trên thực tế, yêu bản thân đòi hỏi sự phát triển của những thói quen tốt và kỷ luật. TÔI. Đây cũng được coi là cuộc chiến với chính mình. Với tinh thần kỷ luật này thì trận nào cũng thắng và đạt được mục tiêu.
>> Sắp bị kỷ luật chống dịch-truyền thông khiến tôi rất lo lắng. Quả thực, nhận ra sự phân hóa xã hội không hề đơn giản. Lúc đầu tôi rất lo lắng, nghĩ rằng mình không thể vượt quá ba ngày. Tôi cảm thấy chán nản, và tôi ghen tị khi nhìn chim hót bên ngoài. Đã có lúc tôi muốn thất hứa và rủ bạn bè đi uống cà phê để xả stress. Tuy nhiên, cân nhắc những rủi ro của hoạt động này, tôi chỉ nhìn mây đen trước cửa và đồng ý “chờ dịch qua”.
Tôi nghĩ nếu nó chỉ ảnh hưởng đến một con cá. Cá nhân tôi đồng ý với quan điểm của bạn tôi. Nhưng cho đến nay, đại dịch đã lan rộng ra nhiều quốc gia và gây ra những thảm họa khủng khiếp, điều gây sốc là số người mắc và tử vong ngày càng tăng. Khi thấy một số người đôi khi chủ quan, lơ là, thậm chí hay quên khi làm theo hướng dẫn, tôi không khỏi kiên nhẫn chờ đợi. Nhiều nước trên thế giới đã phải trả giá vì điều này.
Chúng tôi nhất trí cam kết hơn bao giờ hết cho mục tiêu quan trọng nhất hiện nay là ngăn ngừa và kiểm soát dịch bệnh. Bởi vì chỉ khi có đại dịch, chúng ta mới cảm thấy an toàn trong cuộc sống và công việc. một lần nữaMọi người sẽ có tất cả. Cuộc chiến gian khổ này vẫn đang tiếp diễn, và tôi tin rằng bạn và tôi sẽ tiếp tục dũng cảm tiến lên vì tương lai “an toàn” của đất nước. – >> >> Gửi trang bình luận của bạn tại đây. — Tiến sĩ Pen Lehine
Phản hồi gần đây