Vợ chồng tôi tiếc tiền dồn hết vào 4 lần sửa nhà.

Gia đình Thu Hằng 39 tuổi dành phần lớn thu nhập cho căn nhà nhưng không thể tiết kiệm được. Vì vậy, khi chồng thất nghiệp được 6 tháng, cuộc sống gia đình chị rất căng thẳng. Chia sẻ của chị như sau:

Năm 2007, vợ chồng tôi có mua mảnh đất rộng 50m2 ở Lĩnh Nam, Hoàng Mai, Hà Nội với giá 400 triệu USD. Sau đó, chúng tôi xây một ngôi nhà ba gian, mỗi tầng 40m2, chừa một khoảng sân rộng 10m2. Tầng 1 gồm phòng khách, bếp và phòng tắm, tầng 2 có 2 phòng ngủ và nhà vệ sinh. Tầng 3 gồm phòng thờ và thư viện. Vì chúng tôi không có nhiều tiền nên chúng tôi đã thành lập nó. Đối với các thiết bị trong nhà, gạch lát nền, sơn chúng tôi đều chọn mức giá trung bình, không quá rẻ nhưng cũng không cao cấp.

Mặc dù tôi nhận thấy rằng chồng tôi xây một ngôi nhà đơn sơ, nhưng khi nó hoàn thành, chúng tôi vẫn còn nợ họ hàng và bạn bè 150 triệu đô la. Chồng tôi làm cầu đường nhưng tính toán xây nhà có vẻ không chính xác lắm, vì chúng tôi đang tính xây nhà trong bán kính 300 triệu, có thể hợp tác hết 450 triệu. – Chồng tôi đang xây Sau khi nghỉ không lương, anh ở nhà giám sát công trình, lau từng viên gạch và kiểm tra lại toàn bộ lớp sơn. Ngoài ra, chồng tôi sinh năm 34 tuổi (sinh năm 1972) chỉ được ở căn nhà cấp 4, sau nhiều năm đi làm mới tích góp được tiền mua đất xây dựng nên khi nào. Anh sở hữu ngôi nhà ba tầng này mà anh cảm thấy rất tự hào và trân trọng. Hôm nào vô tình dắt xe vào nhà mà quên không lót đệm đỡ, chồng tôi lo lắng thì thầm. Bố của các em còn la mắng hai đứa trẻ ham chơi, chơi trốn tìm sau cánh cửa hoặc lỡ tay quệt vết bút trên tường. Nhà mới xây nhưng đồ đạc trong nhà rất cũ, mọi thứ chúng tôi chuyển từ khu tập thể sang.

So với nhu cầu của gia đình lúc đó, chúng tôi xây được một căn nhà khá rộng vì đó là nơi ở của tôi và hai con, nhưng mẹ con tôi đi từ sáng sớm đến chiều. Về phần chồng tôi, anh ấy đi làm 20 ngày / tháng và ít khi ở nhà. Không có khách trong phòng khách, và một phòng ngủ thường trống vì cha mẹ và con cái ở chung một phòng ngủ. Các hoạt động này chủ yếu được thực hiện trong nhà bếp và phòng ngủ.

Tôi làm việc trong một tổ chức quản lý phi thương mại. Vì chồng thường xuyên đi vắng, quán xuyến con cái, không đầu tư nhiều cho công việc nên bao nhiêu năm nay, tôi vẫn chỉ là một nhân viên bình thường. Lương của tôi (4-5 triệu) cộng với lương cơ bản của chồng (3 triệu) dùng để chi tiêu hàng ngày và đóng học phí cho con, tôi phải cân đo đong đếm mới đủ. Ngoài mức lương cơ bản tính theo mức an sinh xã hội được trả, chồng tôi còn được hưởng lương của công trình. Vài tháng trở lại đây, anh có thu nhập đáng kể, hàng chục triệu đến hàng chục triệu đồng. Mỗi lần như vậy, chồng tôi dành dụm một phần, phần còn lại mua đồ mới cho gia đình, không thì để tôi trả nợ.

Năm 2010, chúng tôi đã trả hết nợ thế chấp của mình. Vợ chồng tôi bàn chuyện mua đồ mới cho gia đình, anh ấy cũng đồng ý. Hôm sau, anh mang về một bể cá 10 triệu con để trang trí phòng khách. Sau đó, anh ấy bắt đầu mua một chiếc TV màn hình lớn, chi gần 10 triệu đô la cho một chiếc đèn chùm, và mua một chiếc ghế sofa khi tôi vẫn chưa dám mua những món đồ quan trọng như lò vi sóng. Đối với nơi ở, bạn chỉ cần giữ vệ sinh sạch sẽ để tạo môi trường sống tốt. Gia đình tôi sống kiểu này, giờ phải đầu tư kinh doanh, nâng cao chất lượng cuộc sống như đi lại, ăn mặc, cho con đi học, đi học và quan trọng nhất là tiết kiệm. ‘bạc. Khi về già, chồng tôi vẫn muốn coi ngôi nhà là vật quý, cần phải đầu tư tiền bạc vào đó. Nhiều lúc chồng tôi nghĩ cách sửa lại nhà.

Lần thứ nhất vào năm 2011. Sau khi sang nhà một người bạn chơi, thấy bồn tắm trong khung kính, chồng tôi thích lắm. Nhiều lắm, anh vừa gửi đi là vợ cả chục triệu, anh liền đem về sửa lại nhà tắm. Năm 2012, anh nâng nền nhà (vì ngõ chúng tôi nâng đường), nhân tiện thay gạch lát nền và gạch ốp tường của toàn bộ ngôi nhà cho “thật” hơn. Trong trường hợp này, do thiếu vốn trong thời gian xây dựng nên chúng tôi đã bỏ ra 150 triệu euro và phải vay tín chấp ngân hàng 50 triệu đồng. Năm 2013, chúng tôi sửa bếp, lắp bếp âm và khử mùi, lắp tủ gỗ với chi phí khoảng 100 triệu euro. Năm 2014, chồng tôi đề xuất sửa lại tường ngoài, sân, ban công và lắp lại cửa, tốn gần 100 triệu đô la Mỹ. Mỗi lần sửa nhà là mỗi lần con tôi hắt hơi, ho, mặt nổi đầy mụn.

Vì đầu tư xây nhà như thế này nên vợ chồng tôi không tiết kiệm được tiền. Không có tiền.Cho dù lúc nào cũng phải đề phòng, không dám ăn, không dám chơi, cho gối. Giữa năm 2014, cơ sở kinh doanh của chồng chị chuyển đổi cơ cấu và anh mất việc. Hiện tại, vợ chồng tôi thường xuyên cảm thấy áp lực vì lương của tôi không đủ trang trải cuộc sống. Tất cả số tiền dành dụm trong nhà chỉ có 10 triệu, rút ​​rất ít trong vòng 2 tháng đã hết hạn. Các con đi khám sức khỏe chưa trả tiền điện đến lúc không có lương, xe hỏng … phải gọi điện khắp nơi để vay tiền.

Năm 2015, chồng tôi có một chiếc mới. việc làm. Kể từ đó, chúng ta không còn sửa nhà nữa vì quá mê những thứ lãng phí không cần thiết mà dốc hết tiền vào việc làm đẹp cho căn nhà.

Thu Hằng

Chia sẻ kinh nghiệm mua nhà và gửi tiết kiệm tại đây (kèm theo thông tin liên hệ), thông tin cá nhân của bạn đọc sẽ được bảo mật.


0 Comments

Similar Posts