Ở biệt thự được nửa năm thì con cái đòi về ở chung.
Sau đây là chia sẻ của anh Nguyễn Xuân Bình, một kỹ sư xây dựng 36 tuổi, hiện đang sinh sống tại TP.
Năm ngoái, gia đình tôi gồm bốn người, hai cặp vợ chồng và hai con trai. Tại khu chung cư quận 7 TPHCM thuộc khu trung tâm nổi tiếng của thành phố. Tòa nhà chung cư của chúng tôi được xây dựng vào đầu những năm 2000 và là thế hệ tòa nhà đầu tiên của thành phố. Chúng tôi mua căn hộ này khi kết hôn năm 2007 và giá lúc đó là 1,3 tỷ USD. Sau khi sống ở đây hơn mười năm, chúng tôi vẫn hài lòng với căn hộ của mình và môi trường xung quanh.
Căn hộ của chúng tôi có diện tích 68 mét vuông, có hai phòng ngủ và một nhà vệ sinh. Ban công rộng vỏn vẹn 3 mét vuông nhưng vợ chồng tôi vẫn có thể treo vài giỏ lan và đặt vài chậu cây ăn quả, như khế, thanh long, ổi, chanh, quất … Những công trình ở đây không chỉ có thể đo được 5 cái. Có 6 căn hộ mỗi tầng, tất cả các căn hộ đều được trang bị thang máy nên rất gần gia đình. Khi theo dõi hệ thống camera, nhân viên bảo vệ túc trực, công nhân vệ sinh thường xuyên thì điều kiện vệ sinh an toàn ở đây rất tốt.
Dưới sân chung cư là công viên, hồ bơi, khu vui chơi trẻ em, khu thể thao người lớn và đủ ghế công cộng cho mọi người ngồi nghỉ ngơi. Tại đây, chúng tôi không phải lo lắng về việc mất điện, vì chúng tôi có hệ thống phát điện dự phòng.
Hầu hết hàng xóm của chúng tôi đều là nhân viên văn phòng, bằng tuổi vợ tôi và bằng tuổi con tôi. Trường tiểu học cũng giống như những đứa trẻ của chúng tôi, vì vậy chúng tôi rất dễ hòa đồng với nhau. Có hơn chục gia đình người nước ngoài ở khu vực này. Dù là chủ nhà hay người thuê nhà, mọi người ở đây đều học cách sống yên tĩnh.
Mặc dù vợ chồng tôi rất cẩn trọng, nhưng không có vấn đề gì khi cho phép con cái của họ tiếp xúc với trẻ em hàng xóm. Những đứa trẻ sớm gặp nhau, và khi chúng chơi với nhau, cha mẹ buộc phải nói chuyện với nhau. Mỗi chiều đi học về, các con tôi dành cả tiếng đồng hồ để ra công viên ở sân sau.
Nhưng thật buồn khi phải sống ở cùng một nơi, và khi các con lớn lên hoặc đứa con thứ ba của họ, vào năm 2015, chúng tôi mua mảnh đất 240m2 trong một dự án phân khu cách đó không xa. Chúng tôi xây một ngôi nhà rộng 120m2, một tầng, một sân vườn. Ngoài trồng hoa, cây ăn quả trong chậu nhỏ, chúng tôi còn đang trồng rau sạch.
Cuối năm ngoái, ngôi nhà của chúng tôi đã hoàn thành. Trong khi chờ sơn tan biến, đầu mùa hè, chúng tôi dọn vào biệt thự. Chúng tôi cho thuê căn hộ có nội thất với giá 10 triệu một tháng. Theo đại lý bất động sản, nếu căn hộ của chúng tôi bây giờ được bán với giá chỉ 1,5 tỷ đô la, hai vợ chồng quyết định giữ nó vì nó có nhiều kỷ niệm của gia đình.
Chuyển đến nhà mới, các bé rất thích, trước hết là vì nhà rất rộng rãi, các bé có thể chơi rất nhiều trò chơi trong đó. Tuy nhiên, chỉ sau hơn một tháng, họ bắt đầu phàn nàn rằng ở nhà buồn và không có ai chơi cùng. Hàng xóm ở đây đa số là người cao tuổi, hoặc con cái học cấp 3, đại học nên không thích chơi với con tôi. Không hàng xóm láng giềng, không trò chơi quanh nhà sau giờ học, không bể bơi … khiến hai đứa trẻ (7 và 4 tuổi) nhàm chán.
Các gia đình ở đây không chia sẻ nhiều với nhau. Người ta thường đi ô tô, gặp nhau chào hỏi, về đến nhà cũng khó đóng cửa. Mỗi gia đình đều có nơi nghỉ ngơi riêng trong khuôn viên trường, vì vậy họ không phải đi mua sắm trên đường phố.
Ngoài ra, cái ba lô hoang cạnh nhà chúng tôi không có người ở và một cái đang xây dựng nên vợ chồng tôi phải đóng cửa mỗi khi tôi về nhà để tránh bụi. Khu phố này nhiều chỗ còn trống, mới xây được khoảng 30% nên vợ tôi cũng bắt đầu không thích khu này, vì mỗi lần đi công tác về cô ấy thấy trống trải, sợ hãi. Cô ấy còn đòi xây nhà mới, lo cho con cái và dọn dẹp cũng rất mệt. Kể từ ngày trở lại đây, thời gian dọn dẹp của chúng tôi tăng gấp ba lần so với trước đây. Gia đình tôi khuyên không nên thuê người giúp việc để giáo dục con cái yêu công việc, vợ chồng cùng cố gắng. Bây giờ bọn trẻ được giao làm việc nhà.
Bố mẹ đang muốn quay lại nhà cũ, dù ở nhà có thoải mái thì tôi cũng phải đồng ý. Sau khi đầu tư rất nhiều tiền và tâm sức vào đây, tôi muốn biết cách giải quyết vấn đề biệt thự. Hiện tại khu vực này không dễ cho thuê.
Nguyễn Tiến Dũng, giám đốc dịch vụ và đại lý bất động sản tư nhân tại TP.HCM, cho rằng khói bụi và sự cô đơn mang lại sự bất tiện cho nhà ở. Bình chỉ là tạm bợ vì khu vực này sẽ trở nên cũ kỹ khi đất xung quanh được xây dựng trong tương lai.ng không quá vắng vẻ, thuê được giá. Thông thường thời gian không quá lâu, có thể chỉ từ 1-2 năm.
Tuy nhiên, ông Đông cũng cho rằng so với biệt thự, chung cư vẫn có một số lợi thế do có nhiều tiện ích, dịch vụ. Môi trường xung quanh, kể cả những nơi gần nhà như siêu thị, cafe, bar, khu vui chơi trẻ em, công viên, ngân hàng, trường học, nhà thuốc, bể bơi… mọi thứ đều có thể xảy ra. Mặt bằng căn hộ là mặt bằng phẳng nên thuận tiện cho việc chăm sóc trẻ nhỏ, người già …
Biệt thự là nơi ở riêng biệt nên nếu ai thích giao lưu với hàng xóm, có thể tham gia các hoạt động cộng đồng, đây không phải là vị trí lý tưởng. Căn biệt thự rất thích hợp cho những gia đình muốn nội thất yên tĩnh và tách biệt. Ngoài ra, nếu gia đình không thuê người trông nhà sẽ rất mất thời gian và sức lực để chăm sóc biệt thự, đặc biệt nếu trong gia đình có trẻ nhỏ không giữ được nhà sạch sẽ.
Về tỷ lệ sinh, bất động sản biệt thự, biệt thự theo thời gian có xu hướng tăng cao gấp vài lần so với căn hộ chung cư, hoặc làm giá tốt hơn căn hộ chung cư. “Tùy theo mục đích, sở thích, thói quen và giai đoạn cuộc sống mà mọi người có thể lựa chọn chỗ ở phù hợp. Ví dụ, nhiều khách hàng mua căn hộ ở những nơi chúng tôi là người trẻ. Gia đình trẻ thích sự thoải mái, dịch vụ, tiện lợi. Có nhiều người trẻ. Gia đình đến biệt thự, rồi quay lại tòa nhà. Đồng nói. Ghi)
gửi lời hỏi thăm và chia sẻ kinh nghiệm mua sắm, mua sắm của bạn tại đây
Phản hồi gần đây